Nguyên Hoàng
Tôi sống trong một căn nhà nhỏ, phía Đông giáp với biển. Quanh
nhà tôi là một rừng chuối xanh biếc màu lá. Trường cấp I cách nhà 20 cây số. Mỗi
ngày, tôi đều phải thức dậy từ tờ mờ sáng, đeo cái túi vải cũ Má khâu chéo qua
vai, lầm lũi bắt đầu chặng đường dài đi bộ của mình. Vừa đi, tôi vừa lẩm nhẩm học
bài, có khi hát hay kể chuyện một mình cho đỡ buồn, đỡ sợ. Đi miết rồi cũng
quen, cũng tới.
Nhưng khi tan học, chặng đường về thật khủng khiếp. Mặt trời lúc
này đã lên tới đỉnh sào và trảng cát trắng rộng mênh mông, mát lạnh lúc đi giờ
đã trở thành một cái chảo khổng lồ nóng rát. Để chạy được qua đó, chân tôi phải
phồng rộp lên, mỗi lần bàn chân chạm xuống mặt cát là mỗi lần muốn chảy nước mắt,
đau đớn tưởng kéo dài mãi không thôi.
Ước mơ đầu tiên trong đời, tôi dành mơ một đôi dép nhựa. Nhưng
Má tôi nghèo lắm, người không đủ tiền sắm dép cho tôi. Thay vào đó, người làm
cho tôi một đôi dép chuối. Đôi dép là hai miếng bẹ chuôicón xanh cắt vừa chân,
thêm sợi dây chuối khô chằng qua lại làm quai dép. Má dặn tôi bọc kín đôi dép lại,
buổi sáng đi qua trảng cát, bới cát dưới một bụi cỏ lên, vùi đôi dép ở dưới để
chúng khỏi khô vì nắng nóng. Trưa về, tôi bới dép lên mang, lúp xúp chạy qua trảng
cát. Bẹ chuối giúp chân tôi nguyên lành trên chảo cát nóng. Và sáng nào Má cũng
dậy sớm, cắt bẹ chuối tươi làm cho tôi một đôi dép như thế, nhựa chuối chát nồng
dính đầy vết trên tay Má.
Một ngày, trên đường về, tôi gặp một ông bố đi chân trần cõng đứa
con gái nhỏ băng qua trảng cát. Đứa con gái ríu rít kể chuyện, ông bố cũng tươi
cười lắng nghe, nhưng cái kiểu bước đi dường như muốn nhảy nhổm lên vì nóng của
ông chỉ có tôi hiểu: Nóng và rát chân quá. Bất giác, thay vì lẩm nhẩm hát một
mình, tôi tự hỏi rằng Má tôi có giống ông bố kia không, người chịu rất nhiều vất
vả vì tôi, nhưng lúc nào cũng tươi cười, dịu dàng với tôi. Sớm hôm sau, tôi thức
dậy sớm hơn nữa, phụ Má làm thêm hai đôi dép chuối. Khi đi qua trảng cát, tôi
vùi hai đôi dép sơ sơ để ai cũng nhìn thấy nó trồi lên. Lúc trở về, chợt thấy mừng
vì hai đôi dép đã không còn ở đó. Không biết những người dùng nó có cảm thấy
mát chân hơn không? Những ngày sau, cũng có khi vẫn còn ở đó hai hoặc một đôi
dép, nhưng những đứa nhỏ ở cách trường một trảng cát đã bắt đầu kể cho nhau
nghe về những đôi dép chuối, và rồi, ai cũng làm dép chuối để vượt cát an toàn.
Nhưng dù là ít hay nhiều người đi qua trảng cát đó, bạn tin không, vẫn có những
đôi dép dư được vùi sẵn để tặng cho những người xa lạ. Và bây giờ, tôi vẫn tin rằng,
dù tôi có một mình, dù tôi gặp khó khăn, ở đâu đó vẫn có những đôi dép chuối của
Má tôi hay của những người xa lạ tốt bụng, giúp tôi đi những bước vững chãi
trong cuộc sống này.
(Truyện do thành viên Beam Jade gửi đến Làng Xì Trum)
http://songdep.xitrum.net/trenon/525.html