Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Pháp luân (zh. 法輪, sa. dharmacakra, pi.
dhammacakka) nghĩa là bánh xe pháp. Thuật ngữ "bánh xe" xuất phát từ
chữ cakra trong tiếng Phạn, là một loại vũ khí của Ấn Độ thời cổ đại. Do vậy,
pháp luân là vũ khí để hàng phục mọi tà kiến ngoại đạo – là giáo lí của đức Phật.
Trong đạo Phật, pháp luân tượng trưng cho giáo pháp của đức
Phật, gồm Tứ diệu đế, Bát chính đạo, Trung đạo.
Pháp luân thường được vẽ như một bánh xe tám nhánh, tượng
trưng cho Bát chính đạo (xem Tám báu vật).
Truyền thuyết cho rằng, pháp luân được chuyển ba lần:
Phật giảng pháp lần đầu sau khi đạt chính quả tại Lộc uyển
Lúc thành hình giáo pháp Đại thừa
Lúc thành hình giáo pháp Kim cương thừa (sa. vajrayāna).