Giận 11
Chương 03: Tiếng Nói Của
Yêu Thương Chân Thật
Một Cuộc Hội
Thảo Hòa Bình
Khi tu
tập, chúng ta tu tập với gia đình, với bạn tu. Tu tập một mình khó thành công.
Chúng ta cần đồng minh. Trước kia chúng ta họp nhau chỉ để làm khổ nhau, chỉ để
giận nhau. Bây giờ chúng ta họp nhau để chăm sóc buồn giận, phiền não cho nhau.
Chúng ta muốn bàn thảo về một kế hoạch sống chung an lạc.
Hãy bắt đầu cuộc hội thảo sống chung an lạc với người
thương của bạn: "Anh ơi, ngày xưa chúng ta đã làm khổ cho nhau nhiều quá rồi.
Cả hai ta đều là nạn nhân của sân hận. Chúng ta đã tạo địa ngục cho nhau. Bây
giờ, em muốn thay đổi. Em muốn anh và em là đồng minh để chúng ta có thể bảo vệ
cho nhau, tu tập với nhau và cùng nhau chuyển hóa sân hận. Bắt đầu từ hôm nay
chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn trên căn bản chánh niệm.
Anh ơi, em cần anh giúp, cần anh nâng đỡ và hợp tác. Em không thể thành công được
nếu không có anh." Phải nói câu đó với người bạn đường, với con trai, với
con gái của bạn. Đã đến lúc phải nói. Đây gọi là giác ngộ. Đây chính là yêu
thương.
Chỉ cần nghe pháp thoại trong năm phút là có thể giác
ngộ ngay. Nhưng phải duy trì sự giác ngộ đó thường xuyên để có thể đem về nhà
và áp dụng vào đời sống hằng ngày. Nhờ giác ngộ mà si mê sẽ tan biến. Giác ngộ
đó sẽ ảnh hưởng không những đến suy tư mà sẽ còn ảnh hưởng đến cơ thể, lối sống.
Vậy thì hãy tìm đến với người thương của bạn để cùng nhau bàn thảo một kế hoạch
hòa bình, một kế hoạch tiêu thụ, một kế hoạch để tự bảo vệ. Đây là một điều rất
quan trọng. Phải sử dụng tất cả tài ba, khéo léo, tất cả những gì có thể giúp bạn
thành công để cho không còn gây khổ cho nhau nữa. Bạn muốn làm mới, muốn tự
chuyển hóa. Bạn có thuyết phục được người thương của bạn hay không là tùy ở nơi
bạn.
Tái Lập
Truyền Thông
Có một thanh niên Hoa kỳ không nói với cha một câu
trong năm năm. Hai cha con không thể nào nói chuyện được với nhau. Rồi một hôm,
chàng thanh niên đó gặp Giáo Pháp của Bụt và đã chuyển hóa sâu đậm. Anh muốn
làm mới, muốn thay đổi cuộc sống. Anh quyết định trở thành một ông thầy tu. Anh
đến ở tại Làng Mai trong ba tháng, để học hỏi và để chứng tỏ rằng mình có khả
năng làm một ông thầy tu. Anh thực tập thiền hành, thiền tọa, ăn uống trong
chánh niệm, tham gia vào tất cả các sinh hoạt trong tăng thân.
Anh ta không đòi hỏi gì nơi ba anh. Anh bắt đầu với
anh trước. Nhờ sống một cuộc sống mới với tăng thân, nhờ anh có thể thiết lập
bình an với chính anh mà anh có thể viết thư cho ba anh mỗi tuần. Anh không
mong rằng ba anh sẽ trả lời thơ. Anh viết cho ba anh về cuộc sống tu tập của
anh, về những niềm vui nhỏ mỗi ngày trong khi tu tập. Sau sáu tháng, anh tập
trung chánh niệm, theo dõi hơi thở, giữ bình tĩnh và gọi điện thoại về nhà. Ba
anh trả lời điện thoại. Ba anh biết rằng anh ta đã trở thành một thầy tu và ông
ta rất giận. Ông ta hỏi qua điện thoại: "Mày còn ở với cái nhóm đó không?
Mày còn là một ông thầy tu đấy hả? Thế thì tương lai của mày ra sao?" Người
thanh niên ấy đã trả lời như sau: "Thưa ba, điều mà con lưu tâm hơn hết là
lập lại liên hệ tốt giữa ba và con. Được như thế thì con sẽ rất hạnh phúc. Đây
là điều quan trọng nhất cho con. Con muốn được gần gũi Ba, liên hệ chuyện trò với
ba. Đây là ưu tư duy nhất của con. Điều đó quan trọng hơn tất cả điều chi khác
kể cả tương lai."
Ba anh im lặng rất lâu khi nghe anh nói như thế. Trong
khi đó chàng thanh niên, bây giờ là một thầy tu trẻ, tiếp tục thực tập hơi thở
chánh niệm. Sau cùng người cha trả lời "Okay! Ba cũng đồng ý như vậy. Điều
đó cũng rất quan trọng cho ba." Rõ ràng là người cha đó đâu chỉ có giận
ghét con mình. Trong nhiều bức thư anh đã viết tất cả những gì có thể tưới tẩm
những hạt giống tích cực trong ba anh. Kể từ hôm đó người cha đã kêu điện thoại
cho con hằng tuần. Truyền thông giữa hai cha con đã được tái lập, và hạnh phúc
của hai cha con đã trở thành một sự thật.
Hòa
Bình Bắt Đầu Từ Chính Bạn
Muốn thay đổi sâu sắc cuộc sống trước nhất ta phải xét
lại cách ăn uống, tiêu thụ. Phải ngưng tiêu thụ những gì có thể đầu độc ta. Khi
đó ta mới có được sức mạnh để nuôi lớn những gì tốt đẹp trong ta và không còn
là nạn nhân của sân hận, phiền não.
Khi cánh cửa của truyền thông đã mở rộng thì không có
gì mà không làm được. Vì vậy bạn phải nỗ lực khai mở và tái lập truyền thông.
Phải nói rõ ước muốn và quyết tâm hòa giải của bạn với người kia. Hãy yêu cầu
người kia giúp. Hãy nói với người kia rằng "Sự truyền thông giữa chúng ta
là quan trọng bậc nhất cho tôi. Sự liên hệ giữa chúng ta là điều vô cùng quý
giá và không có gì quan trọng hơn.' Hãy nói cho rõ điều ấy và yêu cầu người kia
giúp vào một tay.
Phải bắt đầu bàn thảo về một kế hoạch. Không cứ người
kia có thể làm được gì, bạn phải làm tất cả những gì mà bạn có thể làm được. Bạn
phải đóng góp một trăm phần trăm. Tất cả những gì mà bạn có thể làm cho bạn là
bạn làm cho người kia. Đừng chờ đợi. Đừng đặt điều kiện. "Nếu anh không cố
gắng hòa giải thì em cũng sẽ không cố gắng làm gì." Như thế thì sẽ không
đi tới đâu cả. Hòa bình, hòa giải và hạnh phúc bắt đầu từ chính bạn.
Nghĩ rằng nếu người kia không thay đổi hay không khá
hơn thì không cải thiện được gì là sai lầm. Luôn luôn có cách để tạo ra niềm
vui, an lạc, hòa điệu, và chúng ở trong tầm tay bạn. Cách bạn đi đứng, thở cười,
phản ứng, tất cả đều rất quan trọng. Bạn phải bắt đầu bằng những cái đó.
Có nhiều cách để truyền thông, và cách hay nhất là tỏ
ra rằng bạn không còn hờn giận hay trách móc. Phải chứng tỏ là bạn đã thông cảm
và chấp nhận người kia. Thông điệp truyền thông của bạn không phải chỉ ở lời
nói mà ở nơi dáng dấp của bạn, với đôi mắt từ bi, với cử chỉ dịu dàng. Nếu bạn
tươi mát, thân mật thì bạn cũng đã thay đổi được nhiều lắm rồi. Bạn sẽ là một
bóng cây mát, một dòng suối ngọt. Người cũng như vật đều muốn đến gần vì bạn
tươi mát, vui vẻ. Bắt đầu từ chính bản thân bạn, bạn sẽ có thể tái lập truyền
thông và những người khác sẽ tự nhiên mà thay đổi.