Con yêu quý,
Bố đã nhìn thấy gương mặt rạng rỡ cũa mẹ khi đọc thiếp chúc mừng sinh nhật của ba bố con mình. Mẹ nói: những lời lẽ chân thật, mộc mạc lại thường thể hiện tình cảm thương yêu của người thân rõ ràng nhất.
Lại nhớ hồi nào mẹ hỏi bố: "Tại sao anh yêu em?", bố trả lời: "Vì em thật thà, chất phác". Mẹ vặn bố: "Thế hóa ra em là nông dân à". Chàng trai Hà nội lém lỉnh đáp: "Nông dân thì có gì sai quấy, nhất là cô "nông dân" ấy lại thông minh, có tri thức và... xinh".
Bố mẹ đều mừng vì đã "di truyền" lại cho con và em tính chân thành, trung thực, cho dù những tính này có thể khiến ta đôi khi thiệt thòi. Có được sự khéo léo trong giao tiếp thật tốt, nhưng chẳng vì thế mà mình có thể phải nói những lời chỉ cốt đẹp lòng người, chắc con đồng ý với bố?
Bố cũng hài lòng khi con và em chủ động đi tìm mua tặng mẹ chiếc áo mầu hồng, mầu mẹ thích. Mẹ đã diện ngay áo đó, thật vừa vặn như may đo. Niềm vui ửng hồng trên má, trông mẹ trẻ hơn mấy tuổi, và đẹp.
Bố mẹ đã từng trải qua những năm tháng sống cực kỳ khó khăn, cái nghèo đã ngấm vào người tới mức giản dị, đạm bạc đã thành nếp sống. Món quà nhỏ đó đã thể hiện đúng sự mong đợi của bố mẹ đối với hai con: Chúng ta cần mặc đẹp và lịch sự chứ không phải là mặc đúng mốt, cầu kỳ hay đắt tiền. Bố không thích câu châm ngôn: "Cái nết đánh chết cái đẹp", đấy là quan niệm hẹp hòi có phần cực đoan của người xưa. Đẹp, như bố nghĩ, bao gồm cả nết, cả tâm hồn lẫn hình thức và trong thời buổi này còn có cả trí tuệ góp phần nữa. Con sẽ theo gương mẹ chứ?
Bố vui khi nghe con gọi điện thoại đi khắp nơi chỉ để hỏi về một quán ăn Nga. Thật thú vị khi nhà mình kỷ niệm sinh nhật mẹ trong tiếng ghi ta gảy những bản nhạc Nga và thưởng thức những món ăn Nga từng một thời quen thuộc với bố mẹ. Nhân viên thu ngân đã không giấu nổi sự ngạc nhiên khi người trả tiền cho bữa ăn "Happy birthday" khá thịnh soạn lại là con chứ không phải bố.
Bố mẹ cảm nhận sự sung sướng pha lẫn chút hãnh diện của con. Con đi làm sau giờ học và vào cuối tuần trong hơn tháng qua đã "tích lũy" được hơn ngàn đô la để tự mua sắm, tiêu pha. Điều này tốt thôi, bố mẹ không ngăn cản song cũng không khuyến khích con đâu nhé. Hẳn con đã thấy rõ, kiếm tiền không quá khó phải không? Bố mong con nhận ra rằng, biết tiêu tiền khó hơn và khó nhất là biết sống cân bằng, điều mà con đã viết trong thiếp về mẹ.
Nhiệm vụ chính của con vẫn là học tập và phải học sao cho giỏi. Về điểm này con có quyền tự hào vì những người sinh ra con đều là những sinh viên suất sắc: bố đỗ tốt nghiệp thủ khoa còn mẹ nhận bằng đỏ. Kinh nghiệm học tập của bố mẹ khá giống nhau: Học để hiểu chứ không phải học vì điểm. Khi chưa hiểu rõ thì còn mày mò, còn hỏi han đủ kiểu chứ không học thuộc lòng.
Tất nhiên là bố mẹ vẫn sẽ chia sẻ mọi kinh nghiệm của mình với con. Thế nhưng kinh nghiệm dù sao cũng chỉ là sự từng trải của người đi trước, nó chỉ có giá trị tham khảo. Chính con và chỉ có mình con mới tự tạo bản lĩnh sống cho mình mà thôi.
Luôn yêu và tin con.
Người bạn chân thành của con.
http://songdep.xitrum.net/trenon/740.html