Hiển thị các bài đăng có nhãn Câu chuyện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Câu chuyện. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

Mẹ chỉ cần có con ở bên


Con ơi khi con còn thơ dại mẹ đã mất rất nhiều thời gian
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỉ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì mẹ cũng quên

Em sai


Ngày…Tháng…Năm…

Sài Gòn chuyển gió…

- Nhớ anh nhiều lắm…
- Nhầm số hả?
Ngày…Tháng…Năm…
Mưa Sài Gòn không ngớt hạt…
- Em sẽ chờ…
- Đừng làm phiền anh nữa, được không?
- Anh hạnh phúc không?…
- Liên quan tới em sao? Em nghĩ sao?
- Không, nếu anh nói: “Bên bạn ấy anh hạnh phúc…em sẽ buông tay..em hứa…”
- Anh đang rất hạnh phúc, vì anh rất yêu cô ấy, em đừng làm vậy nữa, người yêu anh biết sẽ buồn đó…
- Đồng ý…Em hứa…Tạm biệt…
Đó – em lại sai…

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Cách xử thế của người xưa



Kinh Phật có câu “tướng tự tâm sanh” tức dáng vẻ, dung mạo bên ngoài của mình từ nội tâm ở bên trong lưu xuất. Nếu trong lòng vui vẻ, thảnh thơi thì nét mặt sẽ tươi tắn, lạc quan; nếu lo nghĩ, buồn bực thì sẽ mang gương mặt ão não, u sầu; nếu muốn bố thí, giúp đỡ người khác thì biểu lộ phong thái tự tin, độ lượng, bao dung; nếu khởi tâm tham lam, muốn trộm cắp thì cử chỉ lấm lét, dò xét v.v… Nên để chỉnh đốn hành vi, ngôn ngữ phải uốn nắn từ nơi cái tâm khi hành vi và ngôn ngữ mới manh nha, chưa kịp hình thành.

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Chuyện kể về cái cuốc

 NHỮNG VIÊN ĐÁ NHỎ
Một bác nông dân với cái cuốc, ngày qua ngày làm việc rất vất vả. Công việc cày cuốc rất mệt nhọc, nhưng lại được mùa thu hoạch tốt. Rồi một ngày nọ, ông không kiềm chế được nên tự hỏi chính mình: “tại sao tôi phải làm việc vất vả thế này? Cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì và rất chán chường.Vậy cuộc sống của tôi sẽ trôi về đâu?”


Không lâu sau đó, có một vị Tăng đến nhà bác nông dân để xin nhờ bố thí. Vị Tăng trông rất thảnh thơi và an lạc, nên đã mang lại cho bác nông dân một ấn tượng đẹp về cuộc sống. Làm một vị Tăng, sống đời đạm bạc, không vướng víu vật gì trông rất là cảm phục. Thế rồi bác nông dân hoan hỷ bỏ lại tất cả và trở thành một vị Tăng.

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Xin lỗi vì con đã nói dối

 NHỮNG VIÊN ĐÁ NHỎ

Jenny vừa chuyển đến một thị trấn. Cô rất hạnh phúc về ngôi nhà mà cha mẹ đã tìm mua cho cô. Kéo chiếc rèm cửa mới, một làn gió thoảng qua khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt xinh xắn và như đang đùa nghịch mấy lọn tóc của cô.

Jenny cảm thấy vô cùng tuyệt vời khi được ở một mình. Trường học sẽ bắt đầu sớm và cô sẽ có nhiều bạn bè mới cùng những bữa tiệc hấp dẫn, cô được sống với cuộc sống của chính mình và làm những gì mình muốn.

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Người mẹ điên

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. 

Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng. Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. 

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh!

Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Anh yêu em


Em bảo anh: “Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga”. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo.


Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Năm phút và sự quan tâm



Một buổi chiều trong công viên, một phụ nữ ngồi xuống cạnh người đàn ông trên băng ghế dài.


- Kia là con trai tôi – Người phụ nữ gợi chuyện và chỉ tay về phía cậu bé mặc bộ quần áo màu đỏ đang chơi cầu trượt

- Trông cậu bé thật thông minh. Còn con trai tôi đang chơi xích đu ở đằng kia, cậu bé đang mặc bộ đồ xanh ấy. Nói rồi, người đàn ông đưa mắt liếc nhìn đồng hồ và gọi cậu con trai:
-Todd, chúng ta về thôi con!

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Vết sẹo


Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: “Cô là người mẫu phải không?”. Người mẫu ư? Tôi nhìn thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố tìm ra nét giễu cợt, nhạo báng mình trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông. Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái xinh của bà. 

Cô bé và Phật tánh

(VHPGO) “Chú nghĩ là trong chú có Phật tánh không hả?”

“!?….”
Hình như hỏi chỉ để hỏi chứ cô không cần tới câu trả lời. Cô bé ngước lên trời, đôi mắt suy tư làm cho vầng trán nhăn nhăn:
“Ưmmmm…. Có thể có đấy chú ạ. Vì Phật dạy: “Ta là Phật đã thành, còn chúng sanh là Phật sẽ thành”. (Nghẻo đầu, đôi mắt chớp chớp ra dáng đăm chiêu) Nhưng vấn đề là ở chữ “chúng sanh” đó có chú trong ấy không biết?”
“Gâu!”

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Hai mảnh giấy yêu thương


Một buổi sáng thứ sáu, chàng trai nọ sau thời gian thử việc khó khăn ở một công ty, đã theo lịch hẹn đến gặp ông chủ để xem mình có được chấp nhận không. Trước khi đi, anh tâm sự với vợ về chuyện này. Anh cũng nói thêm là anh không chắc mọi việc sẽ suôn sẻ. Trông anh có vẻ lo lắng và hồi hộp.


Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Món quà của con gái


Chuyện kể rằng, cách đây không lâu có một người đàn ông đã phạt đứa con gái năm tuổi của ông vì phí phạm một cuộn giấy gói màu vàng đắt tiền. Điều kiện kinh tế của gia đình ông ta lúc ấy hơi khó khăn, và ông ta bực mình vì em bé đã dùng cuộn giấy vàng ấy để trang trí một cái hộp nhỏ rồi đặt nó dưới cây Giáng sinh. 

Tuy nhiên, vào sáng hôm sau đứa con gái nhỏ đã mang hộp quà ấy đến tặng người cha và nói:

– Thưa cha, món quà này con dành cho cha. 

Lúc ấy, người cha cảm thấy bối rối vì sự phản ứng mạnh mẽ thái quá của ông ta trước đó, nhưng rồi sự bực tức của ông lại bùng lên một lần nữa khi thấy cái hộp trống không. Ông ta mắng con bé với giọng gắt gỏng: 

Hãy thử một cách khác

"Bạn đang tạo nên chiếc bẫy cho chính mình nếu cứ mãi khóa chặt mình trong một lối suy nghĩ duy nhất mà không thư tìm một cách khác”

Hôm ấy là một ngày cuối tháng Bảy bình thường như mọi ngày. Tôi đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh tại một khách sạn nhỏ ẩn giữa rừng thông và lắng nghe những âm thanh tuyệt vọng của trận chiến sinh tử đang diễn ra cách chỗ tôi ngồi một vài bước chân.



Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được. 

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Sống là không chờ đợi...

Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...


Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Niềm vui của sự trao tặng

Sự đóng góp xuất phát từ nghĩa vụ, còn sự tận tụy tự nguyện thì xuất phát từ niềm vui. Và khi cho đi trong niềm vui, chúng ta sẽ cảm nhận được vị ngọt của niềm hạnh phúc.



Bạn có thể hiểu được tầm quan trọng của việc tiết kiệm tiền bạc. Và bạn cũng đã học được cách tiêu xài hợp lý. Nhưng bạn có học được cách cho đi chưa? Chia sẻ là một phần quan trọng để tạo nên cuộc sống toàn vẹn và hạnh phúc. Và đó là một hành động sẽ mang lại cho bạn niềm vui khi bạn biến nó thành một điều thường lệ.



Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Giá trị của cuộc sống

Đừng tự hào vì bạn quen biết rộng, mà hãy tự hỏi có bao nhiêu người sẽ thương tiếc khi bạn mất đi,...



Có một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, hai người cùng yêu nhau, đến một ngày cô gái nói với chàng trai: Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh làm chồng, rồi đến một ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và Cô nhìn thấy được ánh sáng, lúc này chàng trai mới hỏi cô gái : Bây giờ em nhìn được rồi, em sẽ lấy anh chứ?, cô gái sốc vì thấy chàng trai cũng bị mù như mình, Cô ta đã từ chối chàng trai, chàng trai ra đi với nước mắt và nói rằng: Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé! đôi mắt đó đã giúp anh nhìn rất nhiều thứ, và cũng chính đôi mắt đó đã giúp anh nhìn thấy được tình cảm em dành cho anh... có thể cho đi những thứ quý giá nhất nhưng có thể bạn sẽ chả được gì...



Tình yêu đích thực

Chuyện thật người thật :

Sưu tầm

Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.

Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Lựa chọn

Sáng bữa nọ, một người phụ nữ vừa bước chân ra khỏi cửa thì gặp ba ông lão râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng trên bãi cỏ ngay bên vệ đường. Ba ông lão gật đầu chào người phụ nữ. Tuy chẳng biết họ là ai nhưng nhìn vẻ mệt mỏi hiện lên gương mặt họ, người phụ nữ đoán họ hẳn là những người hành khất đói khát và có lẽ họ đã chờ bà từ lâu lắm. Bà vồn vã mời họ vào nhà dùng bữa. Nhưng ba ông lão đồng thanh hỏi lại: